Tôi có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Tôi từng không ngần ngại thừa nhận điều đó. Đơn giản vì tôi đã chấp nhận nó, thay vì vùng vẫy trong tuyệt vọng. Chồng tôi ngoại tình, chúng tôi đã không còn hạnh phúc bên nhau, tôi đã khiến lòng mình dần quen với những điều đó. Nhưng tôi lại không thể ly hôn, tôi không đủ can đảm. Hơn hết, tôi thương con mình hơn mọi nỗi đau mình phải trải qua. Tôi đã nghĩ, cứ như thế cũng được, chỉ cần con tôi có một cuộc sống đủ cha mẹ. Tôi không màng bất cứ lời ra tiếng vào rằng tôi nhu nhược hay cố chấp. Tôi chỉ nghĩ, mình phải sống vì con. Cho đến một ngày, tôi hiểu rằng, hóa ra đến khi là một người mẹ, tôi vẫn không biết điều gì là tốt nhất cho con của mình.bệnh lậu lây qua những đường nào
– Sao con thấy ba đưa bạn kia đi học. Sao ba không đưa con đi? Sao mẹ lại nói dối con?
Tôi còn nhớ, lúc đó mình đã không kiềm nước mắt được. Đứa trẻ chồng tôi đưa đi học hôm đó là con của anh ta và nhân tình. Chồng tôi cũng không hề biết con gái tôi học trường đó. Con gái tôi vốn rất thương ba, dù anh ta ít khi về nhà. Do đó mà đây là tổn thương rất lớn với con bé. Tôi gọi điện cho chồng, muốn anh ta đừng đưa con riêng đi học nữa. Nhưng chồng tôi cúp máy ngay sau đó. Tôi nghẹn lòng. Những ngày tiếp theo, tôi bỏ hết việc làm, chỉ ở trường trông chừng con. Sau một tuần đó, tôi mới an tâm là chồng tôi sẽ không xuất hiện nữa. Để rồi ngày hôm ấy, con tôi phải vào phòng cấp cứu…
Chồng tôi lại đưa con riêng đi học, đi cùng cả nhân tình của anh ta. Con gái tôi lại nhìn thấy, con bé chạy nhào đến đòi ba. Ả nhân tình vội đẩy con bé ngã, không may lại khiến con tôi đập đầu vào thành tường. Tôi như kẻ mất hồn chạy vào bệnh viện. Tôi gào khóc bên ngoài phòng cấp cứu. Tôi nhào đến đánh chồng tôi, rồi lại khóc ngất như bao tủi nhục khổ đau một thời như chực ùa ra. Con tôi qua cơn nguy kịch. Con bé lại hỏi tôi:bệnh lậu có lây qua đường miệng không
– Mẹ ơi, bà kia bảo với con rằng ba không còn thương mẹ và con nữa. Nhưng cô giáo lại hay dạy con, gia đình là phải yêu thương nhau. Là thế nào hả mẹ?
Một đứa trẻ chỉ mới 8 tuổi đã hỏi mẹ mình như thế, bạn có hiểu cảm giác của tôi lúc đó là gì không? Là xấu hổ. Vì tôi là một người mẹ đã tổn thương và lừa dối con. Tôi đã không hiểu, con cần một hạnh phúc chân thật dù đã không còn nguyên vẹn, hơn là những yêu thương chấp vá giả dối. Bạn đừng nghĩ rằng con trẻ còn quá nhỏ để hiểu nhiều chuyện. Thật ra, con luôn biết liệu bạn có đang thật sự hạnh phúc hay không. Sẽ chẳng có đứa trẻ nào có thể lớn lên hạnh phúc một khi chúng biết mẹ mình đã từng phải chịu bất hạnh vì mình. Và con chỉ có thể hạnh phúc khi người làm cha, làm mẹ chúng ta có thể khiến mình hạnh phúc.Vì nếu bạn không thể sống tốt, bạn sẽ không đủ sức đem đến hạnh phúc cho những người bạn yêu thương.benh lau co chua khoi duoc khong
Bởi vậy, đàn bà ngàn vạn lần đừng bất lực với bất hạnh, đừng lấy bất kì lý do nào để ngụy biện cho sự khổ đau của mình. Và phải nhớ, đừng chỉ sống cho con, hãy hạnh phúc vì con. Đó mới là điều mọi bà mẹ nên làm.
Hi vọng các bạn sẽ có một lựa chọn thật sáng suốt để con của chính bạnh luôn cảm thấy hạnh phúc nhé!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét